Chuyện tình bồ công anh
Không đài các như hoa hồng, không ngào ngạt như hoa ly, bồ công anh là một loài hoa giản dị. Bồ công anh có thể mọc ở bất cứ nơi đâu, vệ cỏ bên đường, hay một khu vườn bỏ hoang, miễn sao nơi ấy có Đất và Gió.
Và tôi bắt đầu yêu bồ công anh hơn khi được biết qua câu chuyện truyền thuyết về loài hoa mang cái tên rất đỗi con gái. Chuyện kể ngày xưa ấy trên mảnh đất bình yên có một loài cây có những bông hoa vàng rực, những chiếc lá dài xanh thẫm với những chiếc răng cưa nhọn như những chiếc răng nanh của sư tử. Chính vì hình dáng như thế mà người ta còn gọi loài cây ấy là Răng sư tử, ngoài cái tên Bồ công anh đầy chất tiểu thư.
Khi mùa hạ đến, những bông hoa trút bỏ những chiếc trâm cài đầu vàng óng, chiếc áo ruộm nắng được thay bằng chiếc áo choàng bông nhẹ, trắng muốt và mịn như những chiếc lông ngỗng. Bồ công anh vươn cao đầy kiêu hãnh. Đất bình yên, và Đất lặng lẽ ở bên bồ công anh, ra sức chăm sóc cho bồ công anh ngày một xinh đẹp, và mạnh khỏe, khôn lớn. Tình yêu của Đất âm thầm, bền bỉ theo tháng ngày, và chưa bao giờ Đất thổ lộ. Bồ công anh vô tư khoe sắc, vô tư cười đùa và không hay biết có một người luôn ở bên mình bấy lâu nay, luôn dành cho mình một tình cảm sâu sắc và sự quan tâm chân thành.
Tôi chưa một lần nhìn thấy bồ công anh ngoài đời. Chỉ biết đó là một loài hoa giản dị nhưng ý nghĩa. Loài hoa mỏng manh, yếu đuối, chỉ cần một cơn gió thoáng qua có thể thổi phăng những cánh hoa bồ công anh đi thật xa. Tôi yêu màu trắng, nên bồ công anh đã hớp hồn tôi ngay khi lần đầu nhìn thấy.
Chuyện tình bồ công anh |
Và tôi bắt đầu yêu bồ công anh hơn khi được biết qua câu chuyện truyền thuyết về loài hoa mang cái tên rất đỗi con gái. Chuyện kể ngày xưa ấy trên mảnh đất bình yên có một loài cây có những bông hoa vàng rực, những chiếc lá dài xanh thẫm với những chiếc răng cưa nhọn như những chiếc răng nanh của sư tử. Chính vì hình dáng như thế mà người ta còn gọi loài cây ấy là Răng sư tử, ngoài cái tên Bồ công anh đầy chất tiểu thư.
Khi mùa hạ đến, những bông hoa trút bỏ những chiếc trâm cài đầu vàng óng, chiếc áo ruộm nắng được thay bằng chiếc áo choàng bông nhẹ, trắng muốt và mịn như những chiếc lông ngỗng. Bồ công anh vươn cao đầy kiêu hãnh. Đất bình yên, và Đất lặng lẽ ở bên bồ công anh, ra sức chăm sóc cho bồ công anh ngày một xinh đẹp, và mạnh khỏe, khôn lớn. Tình yêu của Đất âm thầm, bền bỉ theo tháng ngày, và chưa bao giờ Đất thổ lộ. Bồ công anh vô tư khoe sắc, vô tư cười đùa và không hay biết có một người luôn ở bên mình bấy lâu nay, luôn dành cho mình một tình cảm sâu sắc và sự quan tâm chân thành.
Gió – người vẫn vẫn thường ghé thăm Đất mỗi ngày là tuýp người ồn ào, mạnh mẽ, cuồng nhiệt và sôi nổi. Gió kiêu hãnh, Gió lạnh lùng và Gió vô tâm. Gió lướt đi ngang qua cánh đồng, vạt cỏ khiến biết bao loài cây phải hướng mắt nhìn theo. Gió ập đến và vẻ phong lưu, bất cần của Gió ngay lập tức hấp dẫn, cuốn hút bồ công anh. Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến, một ngày kia Đất phát hiện Bồ công anh và Gió yêu nhau. Trái tim Đất đau đớn, chàng cảm thấy như có ngàn mũi kim đâm xuyên qua tim. Nhưng Đất vẫn im lặng, chàng không làm gì để dành lấy tình yêu ấy cho mình. Đất chỉ cảm thấy đau khổ và bất lực vì không khuyên được Bồ công anh. Bởi Đất biết bồ công anh đến với Gió sẽ không có kết thúc đẹp, và người đau khổ, thiệt thòi không ai khác chính là bồ công anh.
Đó là lần đầu tiên Đất tát Bồ công anh. Một cái tát bỏng rát mà bồ công anh mãi không bao giờ quên. ‘Cậu ấy là Gió, em có thể đi theo hoài làm sao được? Em sẽ không vui mãi được đâu?’ ‘Cuộc đời của em, không liên quan gì đến anh’. Bốp… Một cái tát làm bồ công anh đau và làm trái tim Đất đau đớn hơn rất nhiều. Dẫu Đất có ngăn cản, khuyên lơn thì Bồ công anh vẫn đi theo Gió. ‘Em là bồ công anh, anh là Gió. Em sẽ đi theo anh đến cuối phương trời’ ‘Bồ công anh ơi, em phải hứa… là sẽ không bao giờ trách hờn anh. Nếu em hứa như thế, anh mới đưa em đi cùng’.
Tình yêu mù quáng đã làm lu mờ lý trí bồ công anh, nàng gật đầu không cần suy nghĩ. Và Gió đưa bồ công anh theo cùng hành trình ngao du của mình. Hạnh phúc tràn ngập trong trái tim bồ công anh, nàng yêu Gió bằng một tình yêu trong sáng và ngây thơ. Nhưng hạnh phúc ấy mỏng manh và dễ vỡ như pha lê. Gió vốn dĩ phong lưu, đa tình, và chàng không bao giờ biết đến điểm dừng, nên một ngày nọ bồ công anh thức dậy đã không thấy Gió nơi đâu. Bồ công anh bắt đầu cảm thấy chơi vơi. Và không biết tự khi nào, làm cách nào bồ công anh đã trở về chốn cũ.
Là những chiều hoàng hôn, Bồ công anh ngồi nhìn về phía xa xăm, như chờ như đợi. Gió vẫn đi qua nơi ấy, nhưng Gió không bao giờ dừng lại. Gió muôn đời vẫn là Gió. Bất chợt đến và bất chợt đi. Chiều buông nắng, hoàng hôn khuất nơi góc trời, Đất nhẹ nhàng đến bên Bồ công anh. ‘Em khóc đi’. Câu nói rất đỗi giản dị, và chàng cho bồ công anh mượn đôi vai mềm, mạnh mẽ. Nhưng bồ công anh không khóc. Nước mắt dường như đã cạn khô. Bồ công anh cảm thấy mình như chơi vơi, vô định. Và đâu đó thoáng qua tai nàng là những lời thì thầm của Đất: ‘Hãy nghe thật kỹ em nhé, vì anh sẽ không có can đảm để lặp lại đâu. Anh âm thầm như một dòng nước sâu. Cuộc đời anh chỉ có hai lần bùng nổ mãnh liệt. Một là lúc anh tát em trước cửa quán café Sương mù ngày đó. Hai là bây giờ, khi anh sắp sửa nói với em rằng: Bồ công anh bé nhỏ của anh ơi, hãy ở lại với anh nhé. Anh hứa sẽ là mảnh đất hiền cho mùa em tươi tốt’.
Lời của Đất nhẹ nhàng, thắm đẫm tình cảm đã làm run rẩy trái tim bé nhỏ của bồ công anh. Từ sau ngày hôm đó, mỗi sáng bồ công anh thức giấc là một ngày mới an lành và hạnh phúc. Ngoài kia – trên khu vườn – nơi trước đây nàng từng hẹn hò với Gió, nàng thấy Đất đang nâng niu, chăm sóc những luống cây bé xíu mà bồ công anh rất yêu thích. Hình ảnh ấy khiến con tim bồ công anh vỡ òa vì hạnh phúc. Nàng bất chợt mỉm cười một mình – nụ cười chứa chan hạnh phúc. Hạnh phúc nào có xa xôi, thế mà nàng đã mãi miết đi tìm. Hạnh phúc là chính đây, là mỗi ngày được nhìn thấy Đất, được nũng nịu trong vòng tay nồng ấm của Đất.
Câu chuyện của Đất, Gió và bồ công anh cũng là câu chuyện của chính những con người vẫn hàng ngày xuôi ngược trên mọi nẻo đường để tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình. Người ta thường ít khi nhận ra hạnh phúc trong tầm tay mình đang sở hữu. Người ta vẫn nghĩ hạnh phúc là thứ gì đó thiêng liêng, lung linh huyền ảo, và mãi miết đi tìm. Anh đi tìm em. Em đi tìm anh. Ta tìm nhau trong biển trời mênh mông.
Hành trình đi tìm hạnh phúc không phải lúc nào cũng có kết thúc tốt đẹp. Có những người mãi đi tìm hạnh phúc mãi tận nơi xa, và lãng quên mất mình có một hạnh phúc ngay bên cạnh. Để rồi một lúc nào đó, người ta chợt nhận ra, cái thứ mình mãi đi tìm chỉ là hạnh phúc bóng mây. Hạnh phúc đích thực là điều xuất phát từ con tim, đến với ta một cách ngẫu nhiên, và luôn âm thầm bên ta những lúc buồn vui. Đừng mãi nhìn về phía trước, hãy dừng lại một lát trên con đường, bạn sẽ thấy hạnh phúc là những điều cực kỳ đơn giản vẫn thường song hành cùng chúng ta.
Không mấy ai tìm được hạnh phúc đích thực của đời mình. Có những thứ ta tưởng là hạnh phúc, nhưng thực ra đó chỉ là ảo giác. Hành trình tìm kiếm hạnh phúc sẽ không bao giờ ngơi nghỉ cho đến khi ta thực sự tìm được bến đỗ bình yên.