Câu chuyện về tổng thống Washington
Một buổi sáng sớm sương mù dày đặc, một mình Washington ra khỏi doanh trại, trên người khoác chiếc áo dài đến đầu gối. Các binh sĩ ông gặp, không người nào nhận ra ông (lúc đó, ông là thượng tướng).
- Lẽ nào anh không biết tôi là hạ sĩ ở đây sao? Viên hạ sĩ tỏ vẻ kiêu ngạo trả lời, còn cố ý không hài lòng vì sự chỉ trích của người lạ mặt.
Con người sở dĩ vĩ đại là ở chỗ tôn trọng người khác...
Ở một địa phương, ông thấy một hạ sĩ đang chỉ huy những binh lính dưới quyền, xây lô cốt ngoài phố.
Người hạ sĩ hai tay đút túi áo, luôn miệng hò hét chỉ huy các binh sĩ đang vất vả khiêng những tảng đá to.
Đỡ những tảng đá |
Mặc cho người hạ sĩ hò hét, các binh sĩ trải qua nhiều lần cố gắng, song vẫn không đặt được các tảng đá vào đúng vị trí. Khi các binh lính đã quá mệt mỏi, thì các tảng đá có nguy cơ lăn xuống.
Lúc này, Washington đã vội xông tới, dùng đôi cánh tay lực lưỡng của mình, đỡ những tảng đá. Sự giúp đỡ kịp thời này khiến các tảng đá cuối cùng được đặt vào đúng vị trí.
Các binh lính ngẩng đầu lên nhìn, rồi ôm chặt lấy ông và nói những lời cám ơn.
Washington hỏi viên hạ sĩ: Tại sao cậu cứ hò hét anh em mà mình lại đút tay túi áo?
Câu chuyện về tổng thống Washington |
- Lẽ nào anh không biết tôi là hạ sĩ ở đây sao? Viên hạ sĩ tỏ vẻ kiêu ngạo trả lời, còn cố ý không hài lòng vì sự chỉ trích của người lạ mặt.
Nghe người hạ sĩ nói, Washington cởi áo khoác, để lộ bộ quân phục cho viên hạ sĩ kiêu ngạo kia biết, rồi nói:
“Theo quân hàm, tôi là thượng tướng. Song nếu lần sau còn phải khiêng vác nặng như thế, thì cậu gọi tôi đến”.
Con người sở dĩ vĩ đại là ở chỗ tôn trọng người khác...