Niềm tin không lý do
Buổi sáng, tôi đi làm bằng một con đường mới. Lâu lâu thay đổi lộ trình cho nó có không khí vậy mà. Tôi ghé xe bán nước bên đường mua một ly cà phê đá. Mua xong thì phát hiện ra trong túi mình chỉ có duy nhất một tờ tiền lớn, có thể mua được 50 ly cà phê. Chấm hết! Không còn một đồng bạc lẻ nào khác nữa.
À, nhưng tất nhiên là cô không có đủ tiền để thối, mới sáng sớm mà. Chung quanh cũng chẳng có ai để đổi được tiền lẻ, chưa kể giờ này đi đổi tiền bị chửi là cái chắc.
Mới sáng mà đưa tiền thế này thế nào cũng bị chửi, nhưng chẳng còn cách nào khác, tôi đành rón rén nói với cô bán nước :"Cô ơi chịu khó thối tờ này giùm con nha!"
Tôi nghĩ mình sắp bị ăn chửi đầu ngày rồi, ai dè cô bán nước tươi cười nói "Thôi, bữa khác ghé qua đưa cho cô". Ủa, đây là lần đầu tiên tôi đi qua con đường này, ghé cái xe nước nhỏ này; mà sao cô ấy cư xử với tôi cứ như thể tôi hay ghé mua nước lắm?! Tôi nói, vậy thôi con không lấy ly cà phê này đâu.
Cô bán nước lại cười toét, đẩy tôi ra ngoài "Thôi mệt quá, đi giùm cái đi. Bữa nào tiện thì ghé trả tiền cho tui!" Dễ thương không? Tôi còn chưa biết mình có vòng qua con đường này lần nữa không, làm sao cô ấy biết mà tin là như vậy.
Ly cà phê đầu ngày ngon kinh khủng, vì nó được trao đi với một niềm tin không lý do. Cảm động thay khi được thấy việc người ta có thể tin nhau không cần bất cứ một lý do nào. Tôi chắc chắn sẽ phải trở lại con đường này, và lần này thì đã có lý do, chứ không chỉ là vì một sáng hứng lên đi làm bằng con đường mới.
Có lẽ trao đi một tình yêu cũng như bán thiếu ly cà phê cho một người lạ qua đường vậy. Niềm tin không lý do thường hay được đền đáp xứng đáng. Có ai mà nỡ bỏ đi luôn khi người ta đã hồn nhiên tin mình, không cần mình phải đặt cọc thế chấp gì sất. Còn những kỳ vọng nặng nề thường được đáp trả bằng việc cái đứa kia... trốn luôn.
Kỳ vọng là một thứ nặng nề. Chẳng ai thích quay lại để mang vác một thứ nặng nề cả, dù việc bỏ trốn cũng tồi tệ tương đương như quỵt tiền một ly cà phê của cô bán hàng nước rong.
Mà ngay cả từ phía người trao đi niềm tin không lý do, có thể ngay từ đầu họ cũng đã chẳng kỳ vọng gì rồi. Nếu nó quay lại thì tốt, không quay lại thì thôi, chuyện mình mình làm, cà phê mình mình cứ bán tiếp. Còn với người trao đi sự kỳ vọng, chao ôi là kinh khủng.
Ngày ngày tháng tháng sẽ chỉ dành để đợi chờ, trông ngóng; buồn sầu sẽ theo đó mà tích tụ lại. Mình từ đó không muốn tin ai nữa, kiên quyết không bán thiếu cà phê cho ai nữa, vì đã một lần bị quỵt, bị tổn thương.
Như thế đó, mình có thể trao đi một niềm tin không lý do, hoặc một sự kỳ vọng. Cơ hội để cái đứa mua thiếu cà phê của mình quay lại là như nhau, nhưng cơ hội để bản thân mình tự cảm nhận sự thanh thản, hạnh phúc thì khác nhau trời vực. Do mình chọn thôi.
Tin vào con người là một chuyện khó khăn, nhưng chỉ bằng cách đó, chúng ta mới có cơ hội để cảm nhận những ngọt ngào của đời sống này.