Làm bạn thôi, đừng làm bạn thân nhé!
Để khi mình không còn trẻ con nữa, thực sự trưởng thành hơn, chín chắn hơn, mình sẽ tự tin gánh trên vai hai chữ ý nghĩa đó.
Có bao giờ bạn cảm thấy lạc lõng và cô đơn…
Có bao giờ bạn bị tổn thương bởi chính người bạn thân của mình…
Nhưng có bao giờ bạn dừng lại và tự hỏi chính mình, liệu bạn cũng đang làm cho người ấy bị tổn thương mà bạn lại không hề biết điều đó…
Bạn luôn coi người đó là bạn thân, và bạn thật hạnh phúc khi nghĩ rằng người đó cũng vậy. Và rồi khi bị tổn thương, bạn nghĩ rằng tất cả suy nghĩ, tình cảm bấy lâu đều từ một phía là bạn thôi. Bạn đau lòng, trái tim như vỡ vụn với suy nghĩ ấy. Nhưng có bao giờ bạn dừng lại và suy nghĩ có phải mình chỉ đứng trên lập trường bản thân để suy xét vấn đề?
Bạn thân à, có lẽ mình chưa suy nghĩ thấu đáo nhỉ, chỉ biết bản thân bị tổn thương và cảm thấy hụt hẫng về điều đó. Mình thực sự đã ngộ nhận. Mình cứ nghĩ mình là bạn thân của bạn, nhưng liệu mình có xứng đáng với hai từ “bạn thân” ấy hay chưa, mình chưa hề nghĩ đến.
Bạn đang suy nghĩ điều gì, mình chẳng hề biết. Cảm nhận của bạn ra sao, mình cũng chẳng hề biết.
Mình đã quá trẻ con, không suy nghĩ, không đoái hoài đến cảm nhận của bạn. Có thể đó là lý do tại sao bạn giận mình nhưng mình lại chẳng biết lý do tại sao.
Có những lời nói dù vô tình nhưng lại trở nên hữu ý.
Liệu mình có làm gì sai, trong khi lại nghĩ mình chẳng làm gì sai cả. Mình thật ích kỷ và trẻ con bạn nhỉ. Mình cũng chưa hề nghĩ đến điều này.
Khi bạn giận mình, tại sao mình không hỏi lý do. Chỉ biết là giận dỗi vô cớ và lòng tự ái đã khiến mình không nói chuyện với bạn.
Đáng lý mình phải hỏi bạn tại sao, phải truy bạn đến cùng để bạn nói ra những suy nghĩ trong lòng. Nhưng mình đã không làm cái việc mà người bạn thân đáng lý phải làm.
Và đó là tại sao mình nói mình ngộ nhận.
Hai từ “bạn thân” ấy, mình chưa xứng đáng, bạn à.
Mình vẫn luôn coi bạn là bạn thân.
Nhưng giờ hãy coi nhau là bạn tốt thôi, đừng làm bạn thân nữa nhé.
Dù là bạn thân hay bạn tốt, mình vẫn yêu quý bạn như thế, nhưng khi mâu thuẫn xảy ra và nếu mình bị tổn thương như bây giờ, mình sẽ không buồn nhiều thế này đâu, vì mình không phải bạn thân mà. Và hẳn rồi, bạn cũng sẽ không vì mình mà bị tổn thương nữa, vì chúng ta chỉ là bạn tốt thôi mà…
Nếu là bạn tốt, mình sẽ biết cách dẹp đi cái tôi của mình, dẹp đi cái ngang bướng, dẹp những câu nói mà những người bạn thân thương hay “chọc yêu” nhau. Vì có thể những câu nói đùa ấy sẽ làm bạn đau lòng khi bạn không biết ý nghĩa thực sự của nó.
Và mình sẽ dễ dàng hơn để giải quyết những rắc rối xảy ra, vì mình là bạn tốt mà. Bạn tốt thì phải tốt với nhau, phải thông cảm cho nhau, phải không bạn.
Vậy nên mình hãy làm bạn tốt thôi bạn nhé.
Để khi mình không còn trẻ con nữa, thực sự trưởng thành hơn, chín chắn hơn, mình sẽ tự tin gánh trên vai hai chữ ý nghĩa đó.