Những con đường tôi đã đi...
Những con đường tôi đã đi không có màu hồng, vì cuộc sống này vốn khắc nghiệt. Không ai trải thảm hồng cho con đường của chính mình, bởi nếu cứ mộng mơ như cổ tích, sẽ có ngày bị thực tại phũ phàng cuốn trôi đi...
Những con đường tôi đã đi có màu xanh da trời. Đó là màu của hòa bình, màu của niềm tin...
Những con đường tôi đã đi có màu trong veo. Đó là màu của những giọt nước mắt, nước mắt đau khổ khi gục ngã, nước mắt mừng vui khi hạnh phúc, nước mắt tủi cực khi cô đơn...
Những con đường tôi đã đi có màu áo nâu sòng Màu áo nâu từ bà cụ bán nước bên đường. Màu áo đồng quê của cô hàng khoai vẫn gánh qua nhà tôi mỗi buổi sớm...
Những con đường tôi đã đi có màu đen. Màu đen của tối tăm, màu đen mỗi khi tâm trạng xám xịt, ngồi 1 mình trong phòng, màu đen của ý nghĩ u ám khi bất lực...
Những con đường tôi đã đi có màu đỏ. Màu đỏ của máu, màu đỏ của nhiệt huyết sục sôi, màu đỏ của những yêu thương nồng cháy lãnh liệt. Màu đỏ của tình yêu, của sự sống.
Những con đường tôi đã đi có màu tím, màu tím của thủy chung, màu tím nhớ thương, mong mỏi đợi chờ.
Những con đường tôi đã đi có màu vàng. Màu vàng của thành công, màu vàng của tuổi trẻ sôi nổi, màu vàng của ước muốn
Những con đường tôi đã đi có màu trắng. Màu trắng của sương sớm mỗi khi thức dậy, màu trắng của đóa hoa thơm ngát ven đường...
Thế nhưng...
Những con đường tôi đã đi không có màu hồng, vì cuộc sống này vốn khắc nghiệt. Không ai trải thảm hồng cho con đường của chính mình, bởi nếu cứ mộng mơ như cổ tích, sẽ có ngày bị thực tại phũ phàng cuốn trôi đi
Nhưng mà...
Dù cuộc sống khó khăn đến mức nào, tôi vẫn tự trải cho con đường phía trước một màu xanh lá, bởi đó là màu xanh của sự sống, màu của sự phát triển, của ước mơ đang ươm mầm.
Tôi vẫn tự tin rằng, sẽ có ngày mầm xanh đưa tôi tới đích.